Đêm xuống, doanh trại đóng tạm ở biên cương tĩnh lặng như chôn giấu điều gì đó rùng rợn dưới lớp vỏ yên bình. Gió rít qua từng khe liếp gỗ, mang theo mùi ẩm mốc, khét khói và... một mùi máu tanh lờ lợ len lỏi vào phòng giam của An Nhiên.
Cô không ngủ.
Trong đầu cô lúc này chỉ có ba chữ: "Thanh trừng nội gián."
"Mình đã học qua thời kỳ này. Cuối triều Lý, đầu triều Trần... Là thời điểm khủng hoảng: phe phái, đấu đá, phản loạn. Nhưng nếu ở năm 1225... tức là thời điểm Trần Thủ Độ chuẩn bị thao túng quyền lực..."
[Cập nhật hệ thống: Nhân vật vừa gặp – Trần Khánh Dư (thanh niên)]
[Đặc điểm: Võ tướng kiệt xuất, xuất thân bình dân, chưa được trọng dụng. Hiện đang là phó tướng tiền tuyến, ẩn dưới danh phận giả.]
"Khoan... Trần Khánh Dư? Là tên của người hôm trước..."
Tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ. Một bóng người nhỏ lẻn vào phòng. Cô ngồi bật dậy, thủ sẵn thanh gỗ vụn giấu dưới đệm rơm.
"Suỵt... Ta không đến để hại cô."
Giọng một thiếu nữ, khoảng mười sáu, đôi mắt thông minh và hơi lém. Cô mặc y phục thị nữ, nhưng ánh mắt kia không hề tầm thường.
"Tên là gì?" – An Nhiên gặng hỏi.
"Ta là Linh Lung, người của 'Phủ Nội Hành', bí mật do Phò mã Trần Thủ Độ cài vào các doanh trại. Nhưng ta không phục ông ấy. Ta đến vì cô... không giống ai."
"Thế cô nghĩ tôi là ai?"
"Là người của Trường Sinh Giáo, hay là... đến từ 'Thượng Quốc'? Có kẻ nói cô bước ra từ vầng sáng..."
An Nhiên nuốt nước bọt. Cô sắp bị cuốn vào thế giới mưu mô còn hơn cả những bài nghiên cứu sử học từng đọc.
Linh Lung rút ra một bức mật thư:
"Đêm nay, sẽ có một vụ đầu độc trong doanh trại – mục tiêu là tướng lĩnh cấp cao. Kẻ chủ mưu ở ngay trong trại. Ta không đủ chứng cứ. Nhưng... ta tin cô sẽ biết phải làm gì."
"Sao lại tin tôi?"
"Vì... cô không phải người của thời đại này. Tôi đoán đúng chứ?"
An Nhiên im lặng. Trong đầu hệ thống lập tức kêu réo:
[Kích hoạt nhiệm vụ ẩn: Truy tìm nội gián doanh trại – Phần 1]
[Phần thưởng: Mở khóa bản đồ tình báo thời Trần. Kích hoạt cơ hội tiếp cận Thái tử Trần Cảnh.]
Cô len lỏi giữa trại, theo bản đồ Linh Lung phác thảo. Mục tiêu: Lều dược phòng – nơi chế thuốc cho tướng quân.
Và rồi... cô thấy hắn. Một thầy thuốc lạ, dáng vẻ lén lút, đang nhỏ thứ gì đó vào nồi thuốc. Bàn tay hắn run run. Khi ngẩng lên, ánh mắt giao với cô – chạm một cái là nhận ra: Sát khí.
"Ngươi là ai?!" – hắn rút dao găm, lao tới.
An Nhiên lùi lại, va vào giá treo dụng cụ, gạt đổ cả dãy thảo dược. Trong tích tắc, hệ thống bật chế độ phản xạ sinh tồn, và từ balo cô – nay bị khóa ma thuật – rơi ra một vật... lạ kỳ: Bút laser mini.
"Cái này... mình dùng thuyết trình trong hội thảo..."
Cô bật đèn đỏ chiếu thẳng vào mắt hắn, làm hắn loạng choạng. Cô lao tới, dùng dây dược trói tay hắn, và hét lớn:
"CÓ NỘI GIÁN! HẮN ĐẦU ĐỘC TƯỚNG QUÂN!"
Lính ập tới. Hắn vùng vẫy, cắn lưỡi tự tử trước khi bị bắt. Nhưng bấy nhiêu đã đủ. Vụ ám sát thất bại. Doanh trại bàng hoàng.
Rạng sáng hôm sau, An Nhiên được đưa đến trước trướng tướng quân.
Hắn – Trần Khánh Dư – nhìn cô rất lâu. Rồi cười.
"Ngươi... không chỉ là một kẻ kỳ lạ. Ngươi là kẻ khiến mọi thế cờ xáo trộn. Từ hôm nay, ngươi sẽ ở lại – với thân phận: Tân thư đồng, đặc trách tình báo."
An Nhiên nhếch môi.
"Chơi cờ với lịch sử? Vậy thì để xem ai là người chiếu tướng